CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_12

“Nói mau”. Thẩm Thiên Lăng túm ống tay áo hắn.

“Thật sự muốn nghe ư?”. Tần Thiếu Vũ hơi nhướn mày.

Đương nhiên muốn! Thẩm Thiên Lăng thành thật gật đầu.

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Vì ta yêu phu nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cái tên dối trá này.

“Có mệt không?”. Tần Thiếu Vũ đổi đề tài.

“Mệt”. Thẩm Thiên Lăng ấn vai hắn. “Ngồi xổm xuống, chúng ta lên cái chùa trên đỉnh núi đi!”

Có cáp treo miễn phí thì ngốc mới không ngồi.

Tần Thiếu Vũ lần này rất gương mẫu, hơi cúi người ngồi xổm xuống để hắn tựa lên lưng.

Thẩm Thiên Lăng sung sướng nhào lên, tranh thủ kêu một tiếng “giá!” (tiếng giục ngựa chạy ~), bộc phát tinh thần AQ!

Tay Tần Thiếu Vũ nhéo mông hắn.

Thẩm Thiên Lăng sởn gai ốc, A A A biến thái!

Không đợi hắn kháng nghị, Tần Thiếu Vũ đã nhảy lên một cây cổ thụ, giẫm mạnh lên cành cây lao tới đỉnh núi.

WTF sao lại nhanh như vậy? Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy gió rít bên tai, vì vậy theo bản năng ôm chặt cổ Tần Thiếu Vũ, hận không thể trực tiếp vùi đầu vào vai hắn. Lái xe quá tốc độ là phạm luật đó, ngươi chậm một chút! Quả thật hù chết người!

Một lát sau, Tần Thiếu Vũ đáp trên một bãi đất trống. “Buông ra đi”

“Tới rồi hả?”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt, chân mềm nhũn mà nhảy xuống.

“Chưa tới”. Tần Thiếu Vũ sờ sờ cổ.

“Ngươi chạy lộn đường sao?”. Thẩm Thiên Lăng đồng cảm nhìn hắn. Không mang theo GPS là không được, thời khắc mấu chốt vẫn nên dựa vào khoa học.

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó xem. “Vì ngươi siết cổ ta”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi lãnh khốc như vậy, hoá ra cũng cần hô hấp nữa hả?

“Chúng ta đang ở đâu?”. Thấy trên cổ hắn có dấu tay đỏ chót, Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh đánh trống lảng.

“Không biết”. Tần Thiếu Vũ tựa vào một thân cây ngồi xuống.

“Lạc đường ư?”. Thẩm Thiên Lăng đỡ trán, quả thật là chạy lộn đường!

“Nghỉ ngơi chút đi, chờ lát nữa ta mang ngươi xuống núi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bên cạnh. “Ngồi đi”

Vừa dứt lời, bầu trời rền vang một tiếng sấm, gần đến nỗi như nổ sát bên tai.

Thẩm Thiên Lăng run một cái, kéo Tần Thiếu Vũ dậy.

“Sợ hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Sợ cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng kéo hắn chạy tới chỗ đất trống. “Trời mưa không thể đứng dưới tàng cây, chuyện này ngươi cũng không biết ư?”

Thật là chẳng biết một chút khoa học thường thức nào!

Phía nam ngọn núi đã mưa, hai người chưa kịp chạy tới bãi đất trống thì mưa như trút nước đã tầm tã rơi xuống, hạt mưa quất vào mặt đau đau.

“A!”. Thẩm Thiên Lăng che đầu. “Có mưa đá”

Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Tự che đầu mình đi”

“Vậy còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi, lỡ lát nữa có một tảng băng lớn rơi xuống thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! Tuy người này khuyết điểm đầy mình, đôi khi cũng phiền phức nhưng nếu có thể thì đừng để bị thương!

Tần Thiếu Vũ ấn đầu hắn vào ngực, cấp tốc lao về phía trước.

“Hay là kiếm chỗ trú đi?”. Thẩm Thiên Lăng rất sốt ruột, nếu bị đá đập, cho dù không chết thì cũng choáng váng!

“Câm miệng!”. Tần Thiếu Vũ trầm giọng quát lớn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Rõ ràng lão tử muốn tốt cho ngươi!

Một lát sau, ven đường rốt cuộc xuất hiện một căn nhà nhỏ, Tần Thiếu Vũ một cước đạp bay cửa, lập tức ôm Thẩm Thiên Lăng vào.

“Ngươi xông vào nhà dân!”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn quanh.

“Là phòng trống của người gác núi”. Tần Thiếu Vũ thả hắn xuống. “Trên cửa có chìa khoá, người qua đường nào cũng có thể vào nghỉ chân”

“Có chìa khoá mà ngươi còn đá bay cửa nhà người ta!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc khiển trách, vừa chuẩn bị nói có thể nhanh rời đi được không thì Tần Thiếu Vũ đã đạp gãy cửa, lấy củi châm một đống lửa giữa phòng.

Thẩm Thiên Lăng yên lặng ngậm miệng.

Được rồi, đã biết không nên hi vọng vào hắn mà.

“Có muốn hong khô quần áo không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thôi khỏi đi! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu. “Hắc xì!”

Tần Thiếu Vũ cũng không ép hắn, tự mình cởi áo ngoài đem hong bên lửa.

“Ta muốn ra ngoài đi tè”. Thẩm Thiên Lăng cố gắng kiếm cớ ra ngoài thật tự nhiên, thật ra chủ yếu là hắn muốn xem cái túi ông lão cho lúc trước, đã tò mò suốt một quãng đường rồi!

“Quay lại đây”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn ngồi xuống.

Không phải chứ, đi tè ngươi cũng quản sao? Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt vô tội che bụng. “Nhịn không được”

Tần Thiếu Vũ chỉa vào trong góc. “Đi ở đó đi”

Ngươi đúng là người nguyên thuỷ! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Ta còn muốn “đi nặng”!”

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng tự hào, có gan thì ngươi để ta “đi nặng” trong góc xem!

“Ta ra ngoài với ngươi”. Tần Thiếu Vũ đứng lên.

Thẩm Thiên Lăng gian nan nhìn hắn. “Loại chuyện này… không cần phải đi chung đúng không?”

“Không được, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt ta”. Trong giọng Tần Thiếu Vũ không chừa đường thương lượng.

Lại còn nói ra lời kịch cũ rích này, thiếu hiệp ngươi thật là tà mị cuồng quyến! Thật ra ngươi phải là tổng giám đốc bá đạo xuyên không tới đây mới đúng! Thẩm Thiên Lăng thầm quỳ lạy hắn một chút, sau đó hai mắt đẫm lệ nói. “Ta vẫn nên đi tè thì hơn”

Thứ kia đành phải để đó từ từ xem, thật sự là lo lắng!

Bởi vì Thẩm tiểu thụ có chết cũng không chịu ở trong phòng giải quyết, nên Tần Thiếu Vũ đành nhường một bước, dẫn hắn tới dưới mái hiên. “Tè đi”

Thẩm Thiên Lăng trong lòng dựng thẳng ngón giữa, sau đó xoay người vào trong góc cởi dây lưng, bắt đầu sung sướng tè.

“Cái ngươi là ai?”. Ngoài cửa truyền tới giọng của một em MOE, Thẩm Thiên Lăng sợ tới mức lạnh sống lưng, luống cuống kéo quần.

Không cần lần nào cũng canh ngay lúc này mà xảy ra chuyện chứ! Thật dễ gặp sự cố biết không!

Một em gái mắt to đứng trong mưa, điềm đạm đáng yêu nhìn hai người.

“Ngươi là ai?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi.

“… Cha ta là thợ săn, đây là phòng hắn xây”. Em gái kia rõ ràng bị lãnh khí của Tần cung chủ đông lạnh, sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Mau qua đây trú mưa”. Thẩm Thiên Lăng phất tay kêu nàng, hơn nữa còn chọt chọt Tần Thiếu Vũ kêu hắn im miệng! Trời đã lạnh rồi, đừng hỏi nữa! Huống hồ đây chính là phòng của người ta!

Em gái cẩn thận bước tới, mái tóc đẫm nước, nhỏ xuống từng giọt.

“Trong phòng có lửa, hay là ngươi hong quần áo đi? Chúng ta ở đây canh cho”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng, mấy cô bé đều sợ lạnh, đừng để lạnh chết nha!

Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ đã đẩy hắn vào phòng.

Thẩm Thiên Lăng không nói gì. Thiếu hiệp, ngươi thương người một chút có được không?

Em gái cũng vào theo, yên lặng ngồi bên kia đống lửa, thường thường nhìn lén Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ sắc mặt xám xịt, một chữ cũng không nói, không khí im lặng lạ lùng.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”. Thẩm Thiên Lăng đành chủ động tìm đề tài.

“12 tuổi”. Em gái cười ngọt ngào, cực kì MOE!

“Hừ!”. Tần Thiếu Vũ hừ lạnh một tiếng.

Hừ gì mà hừ, cả ngày cứ hừ hừ! Thẩm Thiên Lăng kì quái nhìn hắn một cái.

Em gái rõ ràng cũng bị doạ, chủ động ngậm miệng ôm đầu gối.

“Ngươi đừng sợ”. Thẩm Thiên Lăng tốt bụng nói. “Ta và đại ca này cũng không tốt lành gì”

Tần Thiếu Vũ: …

Em gái: …

“Ặc, nói lộn”. Thẩm Thiên Lăng thấy mình hơi ngốc. “Ý ta là chúng ta đều…a!!!”

Còn chưa dứt câu đã bị Tần Thiếu Vũ kéo qua, ba mảnh phi tiêu màu bạc loé ánh sáng xanh bay sát bên tai hắn, trong nháy mắt cắm phập vào tường.

Thẩm Thiên Lăng sắc mặt tái nhợt, bị doạ ngây người.

Mẹ kiếp, ám sát ư?

CHƯƠNG 23: MỌI NGƯỜI CÙNG NHAU ĐI CƯỚP NGƯỜI!

Tần Thiếu Vũ bay lên, một tay ôm chặt Thẩm Thiên Lăng vào lòng, tay kia rút kiếm khỏi vỏ, kéo theo một luồng sáng bạc sắc bén.

Mười mấy người bịt mặt vọt vào phòng, trên tay đều cầm đao sáng loáng. Em gái thấy thế sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đứng lên định chạy tới chỗ Thẩm Thiên Lăng thì bị Tần Thiếu Vũ đá một phát, văng thẳng tới chỗ đám bịt mặt.

“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

“Lão yêu tinh già đầu rồi mà không biết xấu hổ, còn nói mình 12 tuổi”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh băng.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, quay đầu xem.

“Tần cung chủ thật không biết thương hương tiếc ngọc”. Em gái cười khanh khách, vươn tay bóc mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt có chút nếp nhăn.

Thiên Sơn đồng tử phiên bản thực? Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng, thầm run rẩy.

“Phượng Cửu Dạ đâu?”. Tần Thiếu Vũ khinh thường. “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn cướp người trong tay ta sao?”

Cướp người? Thẩm Thiên Lăng lại sửng sốt một chút. Chẳng lẽ tới cướp mình sao?

WTF có cần cẩu huyết đầm đìa như vậy không?

“Sao gọi là cướp được”. Đối phương lanh lảnh nói. “Giáo chủ nhà ta nghe nói Thẩm công tử bị thương, quả thật lòng như lửa đốt, trà không uống cơm không ăn, cả người đã gầy một vòng lớn”.

“Vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ bất mãn nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ >_<, lại một lần nữa quang vinh làm bia đỡ đạn.

“Có muốn theo bọn họ tới Ma giáo không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Vô nghĩa, đương nhiên là không! Thẩm Thiên Lăng kịch liệt lắc đầu.

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt thắt lưng hắn, khoé miệng cong lên.

“Chạy sao?”. Thẩm Thiên Lăng kề sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.

“Đánh xong rồi chạy!”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ.

“…Ta không biết đánh nhau”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói ra lời thoại kinh điển trong phim thần tượng.

“Thật ân ái”. Một giọng nói từ bên ngoài truyền tới, sau đó một nam tử nghênh ngang tiến vào, một thân trường sam tuyết trắng trong trẻo nhưng cao quý, đằng trước viết tháu một đống chữ, cuồng dã mà cách điệu.

“Phụt!”. Thẩm Thiên Lăng nhịn không được phì cười.

“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ra sức lắc đầu, cười càng sặc sụa.

Sắc mặt nam tử áo trắng nhất thời rất khó xem. “Thẩm công tử thấy ta rất buồn cười sao?”

“Sao lại thế được, không buồn cười chút nào”. Thẩm Thiên Lăng cười đến chảy cả nước mắt.

Nam tử áo trắng: …

“Tên của ngươi thật độc đáo”. Thẩm Thiên Lăng vất vả lắm mới ngừng cười được, cảm thấy phải bù đắp một chút nên chân thành ca ngợi. “Trách không được phải viết lên áo”

Nam tử áo trắng nghe vậy hừ một tiếng, trên vạt áo có năm chữ lớn “Ta là Bạch Liên Hoa” lấp lánh rực rỡ.

“Ta có thể cười tiếp một lúc không?”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào vai Tần Thiếu Vũ hỏi, may mà bên ngoài mưa tạnh, hé ra ánh mặt trời, nếu không mực bị thấm nước nhoè ra thì biết làm sao.

Sắc mặt Bạch Liên Hoa đen một mảng lớn.

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ cong môi. “Phu nhân chỉ cần cười thôi, chuyện đánh nhau cứ giao cho vi phu là được”

Vừa dứt lời, nam tử áo trắng đã xông lên tấn công, Thẩm Thiên Lăng vừa thấy lạnh sống lưng thì đã bị Tần Thiếu Vũ ôm tới cửa chính.

Tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên không ngừng, Tần Thiếu Vũ tay trái bảo vệ Thẩm Thiên Lăng chặt chẽ, chỉ dùng một tay mà có thể liên tiếp ép lui nam tử áo trắng, khiến hắn gần như không thể đánh trả.

Ám vệ bảo hộ Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang cũng đuổi tới nơi, cùng đánh nhau với đám người bịt mặt.

“Còn đứng đó làm gì?”. Bạch Liên Hoa thẹn quá hoá giận, xoay người rống lên với nữ tử kia.

“Đương nhiên là nhìn ngươi mất mặt”. Nữ tử cười khanh khách, giọng hơi chói tai, giống như đến từ vực sâu dưới lòng đất.

“Bịt tai lại”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng bảo Thẩm Thiên Lăng.

Nữ tử tên là Thiền nương, trên giang hồ nổi danh ác độc, không ai biết rõ nàng bao nhiêu tuổi. Mấy năm trước nàng vốn đã mai danh ẩn tích, không hiểu sao lại đột nhiên gia nhập Ma giáo, trở thành thuộc hạ của Phượng Cửu Dạ.

Thẩm Thiên Lăng nghe lời bịt chặt lỗ tai, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu, chân mày nhíu chặt.

Tần Thiếu Vũ một kiếm quét sạch đám người bịt mặt phía trước, ôm hắn hướng phía chân núi lao xuống.

Phía sau có người không ngừng đuổi theo, Thẩm Thiên Lăng thấy tim đập hơi nhanh, bàn tay cũng siết chặt.

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Ta sẽ không để Ma giáo mang ngươi đi”

“Phía trước liệu có mai phục hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mới đến, nghĩ cũng biết sẽ không chỉ có vài người thế này.

“Đương nhiên sẽ có”. Tần Thiếu Vũ cười. “Bất quá không phải mai phục của Ma giáo”

Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng ngựa hí, Thẩm Thiên Lăng quay đầu lại thì thấy Đạp Tuyết Bạch một đường chạy như bay tới, bốn vó đạp thành vô số bọt nước, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra vầng sáng bảy màu.

Tần Thiếu Vũ ôm hắn bay lên ngựa, cực kì anh tuấn!

“Cung chủ!”. Hoa Đường cưỡi ngựa đuổi tới, trang điểm xinh đẹp, mùi dầu thơm nức mũi, váy hồng, cổ áo cực thấp, hiệu quả thị giác cực kì mãnh liệt!

Thẩm Thiên Lăng: …

Tỷ tỷ ngươi quả thật tới đánh nhau sao?

“Muốn xuống núi nghỉ ngơi hay xem náo nhiệt tiếp?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng cấp tốc trả lời. “Xem náo nhiệt”

Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, ôm hắn càng chặt.

Nhìn qua cực kì ân ái!

Đám người Ma giáo cũng đuổi tới, nhưng rõ ràng không đoán được sẽ trúng mai phục của Truy Ảnh cung.

Thiền nương cười lạnh. “Cung chủ Truy Ảnh cung quả nhiên nổi danh trí tuệ”

“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Ai bảo có vài người cứ luôn mơ ước phu nhân của ta chứ”

Thẩm Ảnh đế hơi chấn động, chẳng lẽ ngay cả Ma giáo giáo chủ cũng thầm mến Thẩm Thiên Lăng trước kia?

Cái kiểu vạn nhân mê này cứ y như Alexandra! (người mẫu nổi tiếng xinh đẹp ~)

“Đồ lùn”. Hoa Đường vẫn im lặng đột nhiên phun ra hai chữ.

“Ngươi nói ai?”. Thiền nương nghe vậy giận dữ.

“Ai lùn thì ta nói người đó”. Hoa Đường ưỡn ngực, Thẩm Thiên Lăng không tự chủ được trong lòng “oa” một tiếng!

Hiệu quả thật đáng để tán thưởng!

“Nhìn cái gì?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhìn lén cũng phát hiện được, thiếu hiệp mắt ngươi thật tốt!

“Phóng đãng!”. Thiền nương hung ác nói.

“Phóng đãng thì sao, vẫn tốt hơn so với người không phóng đãng nổi”. Hoa Đường nhanh mồm nhanh miệng. “Rời khỏi giang hồ thì thôi đi, mắc dịch mắc gió gì mà chạy tới Ma giáo, chẳng lẽ ngươi yêu thầm Phượng Cửu Dạ?”

“Muốn chết!”. Thiền nương nhảy lên, tiện tay tung ra khói độc.

Tần Thiếu Vũ bịt mũi Thẩm Thiên Lăng lại, Đạp Tuyết Bạch hí vang một tiếng, xoay người chạy xuống núi.

“Ngươi không giúp họ sao?”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu lại hỏi.

“Giao cho họ là được rồi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Đối phó với Thiền nương, Hoa Đường có nhiều biện pháp”

“Nhưng còn Bạch Liên Hoa!”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.

“Ngươi nhớ rõ tên hắn quá nhỉ”. Tần Thiếu Vũ bất mãn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Cái tên này muốn không nhớ cũng khó!

“Yên tâm, ta sớm có sắp xếp”. Tần Thiếu Vũ giơ roi giục ngựa, đem tiếng đánh nhau quăng ra sau lưng.

Trước cổng thành, một nhóm dân chúng đang vội dựng sân khấu kịch cho lễ mừng thọ của một vị hương thân vài ngày tới, đột nhiên thấy một con ngựa trắng từ xa chạy như bay tới, vì vậy đều bị doạ sợ.

“Mau dừng lại!”. Nhìn phía trước một đám người hò hét ầm ĩ, Thẩm Thiên Lăng sợ đến trắng bệch cả mặt.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra tai nạn giao thông!

Tần Thiếu Vũ một tay ghì chặt cương ngựa, Đạp Tuyết Bạch vó trước giơ cao, thành công dừng lại khi chỉ cách đám người ba thước.

“Làm ta sợ muốn chết”. Thẩm Thiên Lăng tim đập loạn.

Tần Thiếu Vũ bật cười, nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ hắn.

Dân chúng đều nước mắt lưng tròng, loại hình ảnh này không phải ai cũng thấy được biết không!

Vì vậy mọi người nhiệt liệt vỗ tay một phen!

Đạp Tuyết Bạch ngẩng đầu, lãnh diễm đi vào thành dưới ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người, tự cảm thấy cực kì hài lòng.

Thẩm Thiên Lăng tâm trạng phức tạp.

Ngay cả ngựa cũng biết diễn kịch, thế giới này thật hỏng rồi!

Hai người vừa bước vào cửa quán trọ thì Diêu Khiêm liền cấp tốc xông đến. “Nghe ám vệ nói Cung chủ trúng mai phục?”

“Chuyện nhỏ mà thôi”. Tần Thiếu Vũ xoay người xuống ngựa, bế Thẩm Thiên Lăng xuống.

“Ma giáo ư?”. Diêu Khiêm lại hỏi.

“Trừ Phượng Cửu Dạ thì không ai ngu tới mức muốn cướp người trong tay ta”. Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng vào trong.

“Cung chủ”. Diêu Khiêm nhíu mày nói. “Chuyện thuộc hạ nói lúc trước…”

“Câm miệng!”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng cắt ngang.

“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng hắt xì một cái.

“Gọi tiểu nhị mang tới hai thùng nước tắm”. Tần Thiếu Vũ sai Diêu Khiêm.

Vẻ mặt Hữu hộ pháp lập tức bất mãn, căm giận trừng Thẩm Thiên Lăng một cái.

WTF sao lại dùng loại ánh mắt nhìn Đát Kỷ mà nhìn ta! Thẩm Thiên Lăng kinh hãi, ta cơ bản chưa nói gì nha!

Chẳng lẽ hắc xì cũng phạm pháp?

“Còn thất thần làm gì?”. Tần Thiếu Vũ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Diêu Khiêm.

Hữu hộ pháp giậm chân một cái, căm tức xoay người rời đi.

Cực kì hờn dỗi!

Thẩm Thiên Lăng tâm trạng phức tạp nhìn theo bóng hắn.

Thật ra lão tử không hề muốn thành thân với Cung chủ của ngươi được không!

Làm bia đỡ đạn quả thật phiền phức!

Nước tắm rất nhanh được đưa tới phòng, Thẩm Thiên Lăng ngâm mình trong nước, thoải mái thở hắt ra.

“Hôm nay mắc mưa, lát nữa ăn một chút gì đó rồi ngủ sớm đi”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một viên thuốc. “Nuốt vào có thể xua tan hàn khí”

“Ma giáo sao lại muốn bắt ta về?”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào thành thùng hỏi hắn.

“Ngươi nói xem?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.

Thẩm Thiên Lăng đoán. “Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ ta có quen cái tên Phượng… Phượng gì đó?”

“Phượng Cửu Dạ”. Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Đâu chỉ quen biết”

“Chẳng lẽ bọn ta từng là bạn tốt?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn hắn.

“…Chẳng lẽ còn có gì đó?”. Thẩm Thiên Lăng hơi loạn. “Loại chuyện này không thể nói giỡn nha!”

“Sao ngươi biết là nói giỡn?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước người hắn, vươn tay bóp mặt hắn. “Không chừng ngươi và hắn là một đôi tình nhân, ta mới là kẻ thứ ba chen ngang đoạt tình”

Thẩm Thiên Lăng >_<. “Võ công hắn giỏi không?”

“Cỡ ta”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

“Vậy lại càng không thể”. Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, thoải mái tựa vào thành thùng.

“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

“Nếu thật là tình nhân, vậy hôm nay hắn không chỉ phái thuộc hạ tới”. Thẩm Thiên Lăng vắt khăn. “Biết rõ không cướp được, lại còn khiến ngươi thêm phần cảnh giác, đứa ngốc mới làm vậy”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ngươi vậy mà thông minh”

“Vì đạo lý này rất đơn giản!”. Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra. “Đừng quậy!”

“Tắm thêm chút nữa đi, đừng để cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ thêm chút nước ấm.

“Tả hộ pháp không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng vẫn lo lắng cho Hoa Đường.

“Đương nhiên là không”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn cởi dây buộc tóc. “Mấy tên cùi bắp ấy còn chưa đủ trình độ khiến nàng bị thương”

“Võ công mấy người đó không cao sao?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Vậy vì sao lúc nãy ngươi phải chạy trốn?”. Còn chạy như bay!

Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Vì ngươi không có nội lực, ta sợ tiếng cười của nàng làm ngươi bị thương”

Thẩm Thiên Lăng: …

Được rồi, thực ra người này vẫn rất… tốt bụng!

CHƯƠNG 24: HÀNH TRÌNH TẠM HOÃN!

Sau khi tắm xong, Thẩm Thiên Lăng ăn một chén cháo đường đỏ cỡ lớn và một chén canh cá nấu gừng cay xè, rồi bị Tần Thiếu Vũ kéo về giường.

“Không buồn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng vung tay ra, cực kì phản nghịch!

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, nắm tay hắn nhét lại trong chăn. “Hàn độc chưa giải lại gặp mưa ẩm ướt, ngoan ngoãn ở trong chăn cho toát mồ hôi đi”

Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Hàn độc không phải chỉ có mùa đông mới phát tác ư?”

“Lạnh cũng bị, mùa đông chỉ là bị liên tục mà thôi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Cho nên không được quậy”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bị đả kích, trong lòng than thở.

Sao ta xui quá vậy.

“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ kề sát bên hắn.

“Ngươi còn chưa nói tại sao Phượng Cửu Dạ muốn cướp ta”. Không ngủ được, Thẩm Thiên Lăng chủ động tìm đề tài.

Hơn nữa làm đương sự phải có quyền được biết!

“Sao ta biết”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Người hắn cướp là ngươi chứ đâu phải ta, chắc là hắn… yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đại ca, ngươi lừa ai đó?

“Đoạn đường kế tiếp sợ là không yên ổn”. Tần Thiếu Vũ thu lại vẻ đùa cợt. “Có điều không cần quá lo, ta sẽ phái nhiều người đến bảo vệ ngươi hơn”

“Hai người hôm nay có tính là cao thủ của Ma giáo không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Thiền nương dựa vào Tà môn ma đạo, tạm xem như có chút thủ đoạn. Còn Bạch Liên Hoa hoàn toàn không xài được”

“Ngươi thấy hắn nhìn được không?”. Nhớ tới cái áo hết nói nổi kia, Thẩm Thiên Lăng lại mắc cười.

“Ngươi ghen hả?”. Tần Thiếu Vũ tăng cao âm điệu.

“Mơ đi”. Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một phát, quấn chăn lăn vào góc tường.

Thật sự là không tìm được tiếng nói chung!

“Cung chủ”. Có thuộc hạ ngoài cửa bẩm báo. “Tả hộ pháp đã về, còn mang theo một nam tử áo trắng”

Ấy ấy, Thẩm Thiên Lăng vểnh tai, bắt được Bạch Liên Hoa?

“Mang ra sảnh trước, ta lập tức tới ngay”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Chỉ là nam tử áo trắng kia không biết bị gì mà nước mắt rơi như mưa”. Giọng thuộc hạ đầy khó hiểu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog